Chúng ta biết làm sao đây, khi giấc mơ và hiện thực là một khoảng cách quá lớn trong đời một con người?
Vậy hãy trông cậy ở trái tim, bởi trái tim có ngôn ngữ riêng của nó. Một nhịp đập nhỏ bé, nhưng là trung tâm của vũ trụ bao la. Hình ảnh của trái tim là hình ảnh của sự cảm thông, chia sẻ gắn bó, và yêu thương tha thiết…
Khi bỏ vào chiếc lon trống một đồng xu, ta nhận được ánh mắt hình trái tim của em bé mồ côi. Dắt một bà lão qua đường giữa thành phố náo nhiệt xe cộ, ta nhận được cái nắm tay run rẩy hình nhịp tim. Trao cho nạn nhân chất độc màu da cam một gói quà, ta nhận được niềm cảm động sâu xa từ những trái tim không hề dị dạng. Giúp cho đồng bào lũ lụt một thùng mì, một tấm áo, ta nhận được sự mủi lòng của tiếng cảm ơn hình trái tim. Đó là tất cả những gì ta có thể làm được, nhưng còn nhỏ bé quá. Thật ra trái tim chúng ta rộng lớn hơn nhiều.
Rồi trái tim lại rung lên những cám cảnh đau lòng. Một người vợ bán máu nuôi chồng bị bại não, một người chị rơi vào cảnh trớ trêu vì nuôi em ăn học, một người mẹ nghèo ở Quảng Ngãi nuôi hơn 50 trẻ mồ côi. Có người dành cả tài sản của mình để nuôi và chăm sóc các cụ già bệnh tật bị bỏ rơi, không nơi nương tựa…